Hội chứng cô độc hướng ngoại: Bạn có phải là nạn nhân?

Chào các bạn trẻ yêu quý, nếu bạn đã thấy mình 'chìm giữa đám đông' mà vẫn cảm giác 'lạc trôi', thì có thể bạn đang đồng hành với nhân vật chính trong bộ phim nội tâm của mình, mà không ai khác chính là hội chứng gáy "Cô độc hướng ngoại". Nghe thì tưởng như một bộ phim bom tấn, nhưng thật ra là câu chuyện khá đời thường, dành tặng cho những ai thấy mình như một Ninja xã hội, lúc nào cũng tươi cười nhưng sâu thẳm lại muốn... xin một cốc trà đá cho vừa mát lòng mát dạ.
Theo lý thuyết, một cách nghiêm chỉnh thì nguyên nhân của hội chứng này thường nằm ở cái 'kéo co' tâm lý giữa mong muốn giao tiếp và nhu cầu tự bảo vệ khỏi việc bị đánh giá phũ phàng của xã hội. Thật ra, cũng chả có gì ghê gớm, chỉ là ta muốn xin một cái ôm đồng cảm giữa đời. Bạn biết đấy, ra ngoài cứ như làm đau cái 'nhân cách thứ hai' của mình, lúc nào cũng phải giữa phong độ. Thế nhưng, đôi khi chỉ muốn một cuộc trò chuyện 'thật lòng thật lòng' để không cần dùng đến thanh diễn kịch.
Điều thú vị là, ở Việt Nam, nơi mà từ "hòa đồng" đã trở thành một loại chuẩn mực, ta có thể thấy vấn đề này diễn ra một cách rõ rệt. Bạn có thể dễ dàng tìm thấy mình giữa những cuộc 'tám' đầy ắp tiếng cười của đồng nghiệp, nhưng khi ngồi lại chỉ muốn rút về góc phòng ngắm mưa, nghe một bài "Còn ai nữa không?" của Lê Hiếu cho thỏa cõi lòng.
Vậy làm sao để 'thoát' cái cảm giác này? Một cách 'giông bão' là quay về tự làm bạn với chính bản thân mình, tìm hiểu xem mình thực sự cần gì. Đôi khi thời thế bí, bạn có thể cần 'reset' bằng cách ngừng chạy theo những cuộc vui mà nhận ra bản thân là ai. Viết nhật ký, tập thiền hay tìm đến một chuyên viên tâm lý cũng không phải là tệ hại, nếu điều đó giúp bạn thoát khỏi cái vòng lặp cô đơn giữa đời mà chẳng hề cô đơn.
Và cứ đặt mình vào vị thế này mỗi khi cảm thấy không ổn: thử giấc mơ thấy người nào đó và biết đâu lại nhận ra, mình thực ra vẫn luôn có thể tự làm chủ cuộc đời một cách đáng yêu.
Nên, nếu bạn nhìn vào gương và nhận ra "ồ, hình như mình cũng từng là nhân vật này", hãy mỉm cười, ôm chặt bản thân và tự nhận ra mọi chuyện vốn dĩ cũng chỉ như cơm bữa. Và nhớ, bạn chẳng một mình đâu, chỉ cần thêm một chút hài hước, bạn sẽ vượt qua tất thảy.
Hội chứng Quasimodo: Khi cái 'xấu' trong mắt bạn không như người khác thấy

Chào mừng đến với thế giới của Quasimodo – nơi mà không chỉ mỗi bạn đang tự hỏi: 'Ủa mà mình xấu dữ vậy hả?'. Đừng lo, bạn không đơn độc đâu, cùng 'úp bô' với hội chứng Quasimodo nào!
Hội chứng Quasimodo hay *rối loạn khiếm khuyết cơ thể*, không phải là chuyện của riêng ai. Nó bắt đầu bén rễ từ những ngày tháng dậy thì (phải nói 'om dưa' luôn cho nó chua!) và bám riết một số dân 'quý sờ tộc' mãi không buông. Quả thực, mấy ai khi nhìn vào gương không một lần lẩm bẩm: 'Sao mình lại có một cái mũi lạ lùng như vậy nhỉ?'.
Điểm mấu chốt của hội chứng này là ý nghĩ rằng: "Ôi, người ta nhìn mình kìa, họ chắc đang nghĩ mình như một bức tượng mịn sắc nét bị lỗi Photoshop vậy!". Dù thực tế, đôi khi đó chỉ là suy diễn phi lý từ chính chúng ta mà thôi.
Nguyên nhân ư? Không khó đâu! Một phần là gen di truyền - nhưng đâu phải nồi canh nào cũng di truyền từ bà ngoại đâu! Yếu tố sinh học thì có, như cân bằng chất trong não bị phá hoại, nhưng áp lực xã hội mới thật sự là "ông kẹ" khiến mọi thứ càng ghê gớm hơn. Từ kẻ thích bắt nạt ở trường, cho đến "tiêu chuẩn Zuckerberg" trên mạng xã hội, tất cả góp phần tạo nên một Quasimodo "tay tấm, tay xẻo" trong lòng chúng ta.
Mặt khác, từ việc quá chìm đắm trong các ứng dụng chỉnh ảnh đến việc bắt chước giao diện Instagram để tự soi gương, hiện thực đã xảy ra rồi. Đến mức mình tự hỏi, phải chăng, giao diện thiên thần trên mạng xã hội chỉ là một kiểu dao hai lưỡi mà ai cũng cười thay lớp phấn để hóa trang ở đời thực?
Nếu bạn thấy mình đắm chìm trong vòng xoáy tự ti, hãy nghĩ đến việc tìm đến sự giúp đỡ chuyên nghiệp. Đừng ngại, vì đây là giải pháp đúng đắn nhất trước khi bạn hóa thành "Quasimodo mod skin mãi mãi".
Tóm lại, nhận thức rõ ràng về hội chứng này là điều cần thiết. Bởi không chỉ chúng ta mà cả những người xung quanh đều cần hiểu rằng cái đẹp vốn dĩ không có đúng sai theo cách tuyệt đối. Mọi người hãy học cách để yêu bản thân mình, dù cho truyền thuyết về Quasimodo có thể chỉ là một phần của quá khứ.
Hội chứng Adele: Tình yêu mù quáng không chỉ có trong phim

Tên gọi "Hội chứng Adele" chẳng khác nào một bộ phim bi kịch dài tập, chỉ có điều không có cái kết có hậu như bà con vẫn mong chờ. Xuất phát từ câu chuyện bi thương của Adele Hugo – con gái của đại văn hào Victor Hugo, hội chứng này đã khiến đời sống của không biết bao nhiêu người trở nên lao đao. Cứ tưởng rằng chỉ có trong phim hay truyện mới có tình yêu cuồng si đến mức "mù mắt, điếc tai", nhưng ai ngờ đâu, những con người sống giữa đời thực cũng không thoát khỏi vòng xoáy tình yêu điên cuồng này.
Hôm trước tôi có đọc câu chuyện của một cô gái (xin phép giấu tên, vì ngại bị “úp bô” lắm rồi!) tại Việt Nam, yêu đến nỗi không còn biết mình đang sống khi không có người yêu xung quanh. Rồi một ngày đẹp trời như mọi ngày, "plot twist" - anh người yêu dắt tay một cô gái khác đi ngang qua cô! Lúc đó có lẽ cô thấy mình như diễn viên chính trong một bộ phim drama Hàn Quốc chuyển thể. Ủa, thật sự là tôi không biết nên khóc hay nên cười nữa...
Thế mà, điều tôi càng thấy kinh hoàng hơn không phải là chuyện tình yêu này "tung lên". Mà cách cô ấy sống sau cú sốc mới đáng nói. Cô ấy đi khắp nơi tìm anh chàng, từ Facebook đến tận nhà tìm để "hỏi tội". Rồi còn lập một loạt các tài khoản ảo để "theo dõi" nhất cử nhất động của anh chàng. Cô yêu, nhưng không chỉ để yêu mà còn để "kiểm soát". Thật đáng tiếc, nhưng đây không phải là một vở hài kịch nữa.
Theo nghiên cứu từ các nhà tâm lý học, hội chứng này giống như một dạng phân liệt hay ám ảnh cưỡng chế liên quan đến cảm xúc lãng mạn thái quá. Người mắc hội chứng này thường không nhận ra rằng mình đang dần "bước vào" một cuộc sống ảo tưởng mà không có lối thoát. Những ảo giác, những cuộc nói chuyện một mình hay thậm chí là tìm cách tự tử – tất cả chỉ để "cố giữ" hay "chạy theo" một tình cảm mà cả hai đều biết kết quả đã rõ ràng.
Nhìn vào thực tế, có thể thấy rằng xã hội hiện đại đã và đang ghi nhận rất nhiều trường hợp tương tự như Adele Hugo. Những câu chuyện không còn là gì đó quá bất ngờ khi mà cuộc sống hiện đại khiến ai cũng bị áp lực từ nhiều thứ, trong đó có tình yêu. Đấy, lại nói đến cái chuyện không ai nói mà mọi người đều biết. Chúng ta đang xem tình yêu như một "cứu cánh", nhưng mà ờ, ai sẽ cứu bạn khi "tình yêu" đã trở thành gánh nặng tinh thần đây? Vậy nên, giữ cho mình một cái đầu lạnh cũng chẳng phải là thừa đâu, bạn ạ!
Câu chuyện của Adele cuối cùng cũng là một trong những bài học đau đớn nhất, không chỉ dừng lại ở tình yêu mà còn là những vấn đề tâm lý rất thực mà bất kỳ ai cũng có thể gặp phải. Xem phim “The Story of Adele H.” để thấy hết cái tình yêu nó phũ phàng đến mức nào cũng như là một cách giải trí, vừa học vừa hiểu. Như các cụ đã bảo, “Biết người biết ta, trăm trận không bại”; chỉ là câu chuyện tình yêu mà cần cả một tâm lý vững vàng, không phải ai cũng hiểu!
Thao túng tâm lý: Nghệ thuật lôi kéo và những điều bạn chưa biết

Rồi, đến phần hấp dẫn nhất đây – thao túng tâm lý, cái trò chơi tinh thần mà ai cũng bị lừa dính ít nhất một lần trong đời, nhưng vẫn không ngừng tò mò. Mô tả nghe có vẻ phức tạp, nhưng thực tế, nó là cách mà một số người dùng để khiến bạn hoang mang, nghi ngờ chính mình, hay đôi khi chỉ để xem thử bạn sẽ hành xử thế nào khi bị 'úp bô bất ngờ'.
Gaslighting – không, đây không phải là phương pháp đốt cháy gì đâu, mà là một hình thức thao túng 'sáng tạo' từ những người mà bạn đang nghĩ “Không thể nào, người đó sẽ không bao giờ làm vậy với tôi đâu!” Nhưng đôi khi, đời không như là mơ, và trước khi bạn kịp phanh, bạn đã hai tay dâng trọn sự tin tưởng cho 'người ấy'. Xuất xứ của từ này từ một vở kịch năm 1938, khiến người xem không khỏi xót xa khi chứng kiến nhân vật chính bị 'chơi' đến mức không nhận ra sự thật nữa. Hãy tưởng tượng một ngày bạn về nhà và tất cả mọi thứ hoàn toàn bình thường, nhưng có người cứ khăng khăng bảo bạn sống trên... Sao Hỏa, không hơn không kém, chỉ để thấy bạn nghi ngờ cái ghế mình ngồi, ly nước mình uống và thậm chí cả việc mình còn sống trên Trái Đất hay không.
Nghệ thuật lôi kéo trong thao túng tâm lý
Kể từ đây, kẻ thao túng không hề tỏ ra xấu hổ, họ là những người 'chuyên nghiệp' trong việc quan sát và đánh giá 'con mồi'. Bạn sẽ bất ngờ thấy họ cực kỳ 'có tâm' trong việc chú ý từng chi tiết về bạn chỉ để 'đâm chọt' đúng lúc cần thiết. Cứ như kiểu bạn đã thỏa thuận hợp tác mà không có lãi suất vậy. Các chiêu trò thường gặp là:
- Gây hoang mang bằng cách cho bạn 'những thông tin hết sức tối tăm'.
- Tặng thêm quà 'tội lỗi miễn phí' để bạn tự vấn về giá trị bản thân.
- Dùng 'mâu thuẫn' làm bạn như lạc vào mê cung không lối ra.
- 'Bóp méo sự thật' làm bạn bắt đầu nghi ngờ cả khái niệm thật giả.
Những điều bạn chưa biết về thao túng tâm lý
Thao túng tâm lý không được ghi chính thức trong các sách giáo khoa, nhưng hãy yên tâm, nó chắc chắn được liệt vào dạng 'lạm dụng cảm xúc cực nguy hiểm'. Đừng nghĩ rằng chỉ bạn mới có thể bị dính “vô hình” này – nó có thể xảy ra ở bất kỳ đâu từ gia đình, công sở đến các mối quan hệ xã hội khác nhau. Vấn đề là nạn nhân thường bị tổn thương một cách tinh vi và lặng lẽ, mà đôi khi không dễ nhận thấy ngay lập tức.
Cuối cùng, để sống sót qua cuộc đời đầy lọc lừa này, bạn nên dần điều chỉnh cách giao tiếp. Cũng giống như việc bạn cần tạo một lớp bảo vệ xung quanh trái tim mềm yếu và bộ não 'dễ bị lỗi', hãy đảm bảo rằng bạn luôn đủ tỉnh táo để nhận ra khi niềm tin của bạn đang bị 'giảm giá'.
Hiểu rõ dấu hiệu và nghệ thuật lôi kéo sẽ giúp bạn không chỉ giành lại quyền kiểm soát cuộc đời mình mà còn giảm thiểu những rủi ro trong môi trường công sở với đầy đủ thứ cạm bẫy này. Hãy tự nhắc mình rằng, dù bị đời úp bô, thì mình cũng có thể ngẩng cao đầu... phía trên nó.