Khía Cạnh Tự Do Trong Đời Mình Mình Sống Em Ạ

'Đời mình mình sống em ạ' có thể là tuyên ngôn lém lỉnh nhất của thế hệ Z khi nhận ra cuộc sống không phải là một kịch bản phim thần tượng. Ai mà không từng úp mặt vào bô của đời, chỉ muốn la to lên một câu xanh rờn rằng 'Đời mình mình sống, không ai sống giùm'. Nhưng nè, không phải nó đơn giản vậy đâu!
Trước hết, nói đến tự do, ừ thì nghe thật oai phong lẫm liệt. Nhưng tự do không tự nhiên mà có, cũng không phải hàng sale Black Friday mà lụm trong giỏ. Nó được đúc bằng nanh vuốt và mồ hôi, qua hàng loạt cuộc chiến thầm lặng với chính mình. Từ việc 'tôi không biết nên đồng ý hay tiếp tục nín nhịn' cho tới thời khắc 'thôi để mình sống cho mình một phút'.
Một buổi sáng đẹp trời, bạn tỉnh dậy, mặt cáu kỉnh lôi chiếc vòng cổ nhỏ từ cái vali đã quăng xó. Cái vòng mang tên 'ánh hào quang của việc biết mình cần gì'. Kể từ thời điểm đó, quăng hết những việc không phải của mình, bớt nhai lại câu chuyện người khác mà tập trung vào cái tôi bấy lâu đã rỉ sét. Như một người bạn tôi từng nói: 'Tự do là khi bạn chọn không nghe tiếng đời đàn.'
Cái đáng yêu của việc 'đời mình mình sống em ạ' không chỉ dừng lại ở chuyện sống cho bản thân, mà còn sống với tâm thế 'mặc kệ mong đợi của người khác', kể cả khi xã hội cập nhật phần mềm ý kiến liên tục mỗi second five second. Nghe có vẻ 'đáng sợ của sự an lạc', nhưng hãy thử tưởng tượng, bạn đang trên một cầu cao thật cao, và bạn nhảy xuống. Oái oăm, hóa ra dưới chân mình là bật nhún bạt nhún - và bạn lướt đi rất tài tình. Đó chính là cảm giác tự do!
Theo một nghiên cứu (thật sự là theo tôi tự chế), nhưng có vẻ đúng, tự do không chỉ là được sống là chính mình, mà còn là khi mỗi quyết định, từ món ăn tối tới màu quần hôm nay, đều do mình quyết định. Nhưng đừng quên, sự tự do cũng gắn liền với trách nhiệm. Vậy thì: 'Ủa, trách nhiệm để làm chi?' Khi bạn tự do, bạn có quyền thất bại, quyền làm lại và quyền 'úp bô' chỉ vì hôm đó trời đẹp và bạn quên che bớt nắng trên mình!
Và này, nói về tự do nhân loại, nghe hoành tráng nhưng cũng đồng điệu với những việc nhỏ nhặt, như việc chúng ta chọn loại cà phê vào buổi sáng hay sự thấu cảm, tôn trọng lẫn nhau trong một thế giới nơi mà sự thay đổi vũ bão hơn bao giờ hết.
Những bộ phim như 'Mai Em Thấy Anh Vậy Em Vui Cho Anh Quá Ráng Nha' gợi mở một thế giới nơi mà mọi người không cần sống theo khuôn mẫu. Vì vậy, một lời khuyên/bày tỏ cho bạn: đừng cố gắng sống với khẩu hiệu YOLO lúc nào cũng treo lơ lửng trên trời, mà hãy sống với tâm thế mỗi ngày là một cuộc chơi, và lý do duy nhất để tiếp tục chính là cảm giác 'sống xứng đáng'.
Hy vọng qua khía cạnh này, bạn sẽ thấy rằng tự do không chỉ là bỏ qua phiền muộn mà còn là mở lòng để đón nhận mọi thứ với cái nhìn hài hước và tích cực, khiến bạn 'vui nhưng không quạo, buồn nhưng không sầu'. Vậy đấy, đời mình là của mình, sống hay để sống chỉ có mình tự quyết thôi!
Sự Chiến Đấu Trong Đời Mình Mình Sống Em Ạ

Có lẽ trong chúng ta ai cũng từng trải qua một hay nhiều lần cảm thấy như mình đang đứng giữa sông nước chỉ biết bơi ngửa mà không thấy đích bờ bên kia. Lúc đó, tự nhủ câu 'đời mình mình sống em ạ' nghe như một đoạn soundtrack hài hước đi kèm một cơn mơ không hề êm ả. Ừ thì đời mình mình cưỡi, nhưng sao lắm lúc tự thấy mình như con cá vàng bơi trong bể kẹo kéo vậy?
Chiến Đấu Ở Đâu? Thực ra, đấu trường thực sự của 'đời mình mình sống' không phải là nơi nào xa xôi cả, mà chính là ngay trên sân khấu cuộc sống hàng ngày: ở văn phòng, quán cà phê hay thậm chí lúc đang đứng xếp hàng mua trà sữa boba. Hãy tưởng tượng bạn đang đứng trước mớ giấy tờ cần xử lý mà đầu bạn cứ ù ù như ở nhạc hội EDM: "Ủa gì kỳ vậy trời?" Đó chính là lúc bạn cần vắt óc tìm ra giải pháp Mở Time Management để tình huống khỏi nổ tung! Cà phê muộn, deadline dí sát nút, đó chính là lúc thần chiến binh trong bạn cần bùng cháy!
Còn sợ hãi và nghi ngờ? Khi phải chiến đấu với chính mình, hai thứ đáng sợ nhất chính là sợ hãi và nghi ngờ. Ai chưa bao giờ cảm thấy muốn nấp dưới bàn trốn công việc, thì xin hãy chỉ giáo! Cái cảm giác mà bạn thụp xuống sàn chỉ mong không ai nhìn thấy mình – ấy vậy mà rốt cuộc vẫn phải ngẩng mặt lên và tiếp tục chiến đấu. Thấu hiểu điều này, có khi chỉ là một cách để chấp nhận và vượt qua cảm giác chẳng bao giờ biến mất này một cách thường xuyên hơn.
Bên cạnh đó, có những trận chiến vì một mục tiêu lớn hơn như gia đình, lý tưởng hay một tập thể. Những lúc bạn cắm đầu cắm cổ vào làm việc, chỉ để đến cuối tháng lương chưa về thì cần mỉm cười và nhủ 'đời mình mình sống' để nhớ rằng tất cả đều có giá trị. Chiến đấu bằng tình yêu thương và lòng kiên trì cũng cần thiết như kỹ năng Excel Level God trong một văn phòng.
Vậy, tóm lại: chiến đấu không chỉ là vượt qua những cuộc chiến to lớn ngoài kia, mà đôi khi nó còn là việc tự mình đối diện với từng giấc mơ thấy người nào đó, từ góc nhỏ bạn không dám kể với ai.
Cười vì đời first đem, hành động ấy không chỉ cho thấy sự hài hước của cuộc sống mà còn chính là cách bạn thể hiện sự can đảm của mình. Đúng là, đời mình mình ôm bô, nhưng vẫn có thể cất tiếng cười và tự do đứng dậy. Lâu lâu, không cần lý thuyết cao siêu, chỉ cần nhớ rằng: đời mình mình sống, không ai sống giùm mình được đâu.
Tự Nhận Thức qua Đời Mình Mình Sống Em Ạ

Người ta nói rằng cuộc đời mỗi người là một bức tranh đa sắc màu, nhưng thật ra, phần lớn chúng ta đôi khi chỉ mong có màu xanh lá của tiền hoặc không may là màu đỏ của... tài khoản âm. Vậy mà hằng ngày, tôi vẫn thấy tóc bạc vì chuyện đời sống. Trong cái chuỗi ngày thăng trầm ấy, câu "đời mình mình sống em ạ" như một lời nhắc nhở cá nhân: chúng ta sống cuộc đời của chúng ta, không ai khác có quyền điều khiển từ xa cho số phận.
Đầu tiên, để sống "đời mình", cái việc quan trọng nhất là sống thật. Nghe thì đơn giản nhưng thực thi thì như giải mã Geneva, khi xung quanh cứ mỗi người một lời khác nhau. Có khi chỉ là chuyện giản đơn như mặc chiếc áo mà mình thích, thay vì chạy theo một "cái mốt" mới từ "thế giới mạng". Phải chăng đã đến lúc chúng ta ngừng việc sống theo "người ta" và hưởng thụ cảm giác tự do của việc sống theo cách của mình.
Nói về tự tin và chăm sóc bản thân, nếu có giải thưởng quốc tế cho chủ đề này, chắc tôi đã phải treo tường bằng một đống huy chương rồi. Để có thể giữ được mức tự tin khi đi ra ngoài mà không phấn son PR cho nhãn hàng nào, tôi tự an ủi rằng: "Thôi vậy, xấu tự nhiên còn hơn đẹp... mà ai cũng tự nhiên từ chối." Vì thực tế, khi va vấp đủ, tự tin không đo bằng chiều dài công đoạn make-up, mà bằng độ dày của lớp da mặt.
Còn về việc học hỏi từ trải nghiệm, có lẽ không cần phải học cả triệu từ điển, chỉ cần nhớ từng cú ngã trong đời để lần sau ngã cho "nhẹ" hơn. Mấy lần đầu thường chua chát lắm, nhưng vết sẹo nào cũng kể câu chuyện riêng, và đôi khi là những câu chuyện để đời kể mãi không hết.
Niềm tin và dũng cảm, hai từ ngỡ như từ điển nhưng lại gần gũi như "cái bô"; chắc hẳn lúc nào nó cũng rình rập để chiếm sóng khi ta kém cảnh giác nhất. Vậy đấy, nhiều lúc niềm tin vào bản thân chỉ là mớ sương mù vào sáng sớm đầy ảo tưởng, nhưng mỗi lần thất bại lại là một thử thách mới khiến ta cảm thấy bản thân mình xứng đáng ghi tên vào giải kỷ lục... thiếu tự tin quốc tế.
Cuối cùng, để tụ tập tín nhiệm từ người khác, cần sống như một tấm gương, không méo mó hay nứt vỡ. Cái nhân cách vốn dĩ không phải một món đồ trong tủ kính, mà điều kỳ lạ là chẳng có giá trị gì nếu giả tạo. Đôi khi, sống thật y như khi ai đó hỏi "mày ổn không?" và bạn trả lời thật lòng rằng bạn không hề ổn chút nào.
Tóm lại, "đời mình mình sống em ạ" như một khẩu hiệu đòi nền độc lập đời sống cá nhân mạnh mẽ nhất. Nó nhắc nhở chúng ta không bỏ rơi tự do chính mình và sống thật đẹp, dù chỉ đánh đổi bởi vài phút dừng chân nhìn lại, để thấy mình thực sự không hề cô đơn giữa cuộc đời đầy những cú lật mũ lạ lùng.
Cuộc Sống Đơn Giản nhưng Đáng Sống trong Đời Mình Mình Sống Em Ạ

Nếu cuộc đời là một món ăn, thì chắc chắn không phải tất cả mọi người đều muốn nó quá cay, quá ngọt hay quá đắng. Đôi khi, cái vị trung hòa, nhẹ nhàng lại khiến người ta nhớ mãi. Đó cũng chính là lý do mà câu "đời mình mình sống em ạ" nghe đơn giản nhưng lại chất chứa biết bao ý nghĩa sâu xa. Hãy cùng nhau mổ xẻ điều này một cách nhẹ nhàng và hài hước nhé!
Cứ thử tưởng tượng bạn đang ngồi trên một chiếc ghế đá công viên nào đó, thưởng thức một ly trà sữa khổng lồ, nhìn dòng người qua lại. Đôi khi, người ta ôm đồm quá nhiều thứ, chính vì thế mà cuộc đời hóa thành một trò hề không hồi kết. Chúng ta có khi nào tự hỏi: "Những thứ mình đang cố gắng, cố chịu đựng cho ai?" Đúng vậy, "đời mình mình sống", chẳng ai có thể sống thay bạn được.
Trước hết, không thể không nhắc đến sự tự do và tự chủ. Mỗi sáng, mở mắt ra, bạn là người quyết định mình nên mặc gì, ăn gì, hay đi làm trễ hay sớm. Đó cũng là lý do mà ông bà ta ngày xưa hay nói: "Thức đêm mới biết đêm dài". Tự làm, tự chịu trách nhiệm. Nhưng đừng khổ sở quá mức nhé, những thứ như "chạy deadline" cứ để mai tính!
Nhưng không phải lúc nào cuộc sống cũng diễn ra như kế hoạch. Đôi khi, đời nó úp bô một cách bất ngờ. Lúc ấy, đơn giản cũng là một nghệ thuật. Đừng phức tạp hóa vấn đề. Một giờ kẹt xe sau một ngày làm việc mệt mỏi – chỉ cần bật bài hát yêu thích, thả mình theo điệu nhạc, bỗng thành một trải nghiệm thú vị không ngờ.
Nói đến âm nhạc, không thể bỏ qua đôi dòng tâm trạng buồn. Có lẽ không gì giống như cảm giác nằm dài trên giường, lắng nghe nhạc Trịnh, thấy mình như tan hòa vào nhạc và lời, như thể cả thế giới chỉ còn lại mình mình. Âm nhạc có khả năng kỳ diệu, giúp ta hiểu rõ hơn về chính bản thân mình, và đôi khi, hiểu hơn về người khác.
Cuộc sống không cần phải quá rối ren để nó trở nên đáng sống. Hãy dễ dãi với bản thân một chút, đừng đối đãi với mình như kẻ thù. Mua cho mình một bó hoa, chỉ vì hôm nay bạn thấy nó đẹp. Cho phép bản thân gục ngã, rồi tự nhắc mình đứng dậy. Vì suy cho cùng, cuộc sống này là của "đời mình". Hãy tìm hạnh phúc trong những điều nhỏ nhặt, và nhớ rằng bạn không cô đơn trên chuyến xe này.